“Tranh sơn dầu ư?”

Lục Tân hơi giật mình, hắn nhìn em gái bằng ánh mắt tò mò.

Giám đốc Lưu mập mạp đứng ngay bên cạnh hắn, hắn không tiện trực tiếp nói

chuyện với con bé.

Lúc này, con bé đang rất phấn khích vì biết được một số bí mật nhỏ nên cũng tỏ

ra rất hợp tác, nói: “Đúng vậy, ta vừa nghe người phụ nữ đó nói với ông lão

rằng cô ta đã trở thành như vậy là vì cô ta nhìn thấy bức tranh sơn dầu đó.

Ông lão có vẻ hơi lo lắng, vội hỏi cô ta là bức tranh nào, cô ta nói đó là bức

tranh trong lô hàng được mang về từ đội tìm kiếm đất hoang ngoài thành phố. Đó

là một bức tranh có phủ một tấm vải đen, được cố định bởi một chiếc khung gỗ

đơn giản.”

“Cô ta còn nói, khi cô ta đi nhận số hàng đó thì thấy những người trong đội

tìm kiếm đất hoang đều đã chết, dường như bọn họ đã xảy ra xích mích nội bộ

nên dẫn đến việc tự nổ súng giết nhau. Hiện trường rất hỗn loạn, bức tranh sơn

dầu đó ở ngay tại hiện trường, hơn nữa nó không có trong danh sách mà bọn

chúng đưa ra ban đầu …”

Lục Tân khẽ gật đầu một cách bình tĩnh, rồi xoay nửa người lại nháy mắt về

phía em gái.

Động tác này có nghĩa là: “Tiếp tục đi nghe!”

Con bé thích thú gật đầu rồi vui vẻ bò trở lại căn phòng.

Cánh cửa khẽ mở ra một chút rồi lại nhẹ nhàng khép lại, không một ai biết con

bé đã chui vào trong.

Lục Tân im lặng suy nghĩ, đột nhiên nói: “Ông Hứa này có vẻ rất giàu có nhỉ.”

Người đàn ông mập bên cạnh khẽ giật mình, mỉm cười đáp: “Ngay cả khi ở thành

phố chính, ông Hứa cũng là một người rất có thân phận.”

Lục Tân khẽ gật đầu:

“Ta vừa thấy trong phòng khách của ông ta treo rất nhiều bức tranh đẹp, còn có

đủ các loại tượng điêu khắc.”

Giám đốc Lưu mập mạp hơi kinh ngạc: “Đan Binh tiên sinh cũng hiểu các tác phẩm

nghệ thuật sao?”

Lục Tân gật đầu nói: “Ngày bé ta có theo thầy giáo học được một ít, nên cũng

biết đôi chút.”

“Như vậy cũng lợi hại lắm rồi.”

Giám đốc Lưu mập mạp gật đầu liên tục, sau đó mỉm cười và nói: “Ngươi nhìn

không sai, có thể nói ông Hứa là một trong số ít người vẫn hiểu được giá trị

quý giá của những tác phẩm nghệ thuật sau thảm họa, đã tận tâm tìm kiếm và bảo

vệ chúng cả đời!”

“Ngươi cũng biết đấy, mọi người đều ra sức xây dựng lại nền văn minh và trật

tự, các tác phẩm nghệ thuật là một phần không thể thiếu trong nền văn hóa của

chúng ta. Mọi người ngày càng coi trọng các tác phẩm nghệ thuật trước thảm

họa. Nhưng trong thời kỳ mà nền văn minh lần đầu tiên sụp đổ, những thứ này

từng bị coi là những thứ vô giá trị, chúng bị ném vào thành phố bị bỏ hoang

không khác gì rác rưởi…Nói trắng ra, vào thời điểm đó rất nhiều người không

cho rằng nền văn minh có cơ hội được xây dựng lại.”

Lục Tân gật đầu: “Thông thường thì ông Hứa làm cách nào để sưu tập những tác

phẩm nghệ thuật đó?”

Giám đốc Lưu mập mạp liếc nhìn Lục Tân, sau đó mỉm cười: “Điều này thì ta cũng

không rõ, nhưng nếu Đan Binh tiên sinh cũng có hứng thú với nghệ thuật, sau

này chúng ta có thể tới lui nhiều hơn. Cho dù ngươi muốn mua bán hay sưu tập,

ta vẫn có một số đường dây…”

Lục Tân chỉ “ừm” một tiếng mà không nói gì thêm.

Trong thâm tâm, hắn đã dần hiểu ra một số chuyện.

Nếu hắn đoán không lầm, thì những tác phẩm nghệ thuật mà hai cha con nhà họ

Hứa này sưu tầm rất có thể là phi pháp.

Có rất nhiều đội tìm kiếm đất hoang ở thành phố vệ tinh, hiện nay công việc

này là loại công việc được trả lương cao nhất ở thành phố Thanh Cảng, tuy

nhiên rủi ro cũng khá cao.

Nhiệm vụ của các đội tìm kiếm đất hoang này là lần lượt khám phá các thành phố

cổ và thu thập các tài nguyên còn có giá trị sử dụng.

Đội tìm kiếm đất hoang cũng có nhiều loại hình, hình thức thành lập cũng rất

đa dạng.

Một số được ủy thác bởi Văn phòng Hành chính thành phố Thanh Cảng, cũng có một

số khác được ủy thác bởi một vài công ty, hoặc là sự ủy thác cá nhân của một

vài nhân vật lớn.

Đội tìm kiếm đất hoang mà hai cha con này đề cập chính là những người đã giúp

họ thu thập đủ loại tác phẩm nghệ thuật sao?

Từ cuộc đối thoại mà em gái vừa thuật lại, hắn có thể đoán đội tìm kiếm đất

hoang đó đã tìm được thứ gì đó mà hai cha con họ muốn. Vì vậy, con gái của ông

Hứa là Hứa Tiêu Tiêu đã đi lấy. Tuy nhiên, khi cô ta đến nơi, thì phát hiện

tất cả những người trong đội tìm kiếm đất hoang đều đã chết sạch. Tại hiện

trường, cô ta trông thấy một bức tranh không nằm trong kế hoạch sưu tập của

họ, nhưng cô ta vẫn mang nó về.

Chính vì cô ta nhìn thấy bức tranh này nên mới xảy ra vấn đề lớn như vậy.

Nếu phân tích như vậy thì mọi chuyện có vẻ dễ hiểu.

Đúng như những gì ông Hứa nói, thành phố chính được bảo vệ cực kỳ nghiêm ngặt,

khó có nguồn ô nhiễm đặc biệt nào có thể xâm nhập vào thành phố chính từ bên

ngoài. Hơn nữa con gái ông ta cũng không có cơ hội tiếp xúc với những nguồn ô

nhiễm đặc biệt này, vậy cô ta sao có thể bị ô nhiễm được?

Lý do rất đơn giản, đương nhiên là cô ta đã tiếp xúc với nó khi ở bên ngoài

thành phố.

 

0.12653 sec| 2431.297 kb